khoái xuyên chi bệnh mãi không chết

Khoái xuyên chi bệnh mãi không chết. Tác giả: A Từ Cô Nương. Thể loại: khoái xuyên, hệ thống, chủ thụ, song khiết, khoa huyễn, sue, cẩu huyết, tình hữu độc chung, vị lai giá không, si tình bá tổng công x đủ loại tính cách bệnh tật mỹ nhân dụ thụ, 1×1, HE.. - Vết thâm tím mãi không tan, da xanh tím. 5. Bệnh tiểu đường. Dấu hiệu cảnh báo: - Lúc nào cũng thấy khát nước - Tăng cảm giác ngon miệng - Thường xuyên đi tiểu - Mệt mỏi - Giảm cân và tăng cân thất thường - Buồn nôn hoặc ói mửa - Khô miệng - Mất thị Mãi đến gần sáng nó mới chợp mắt được một tí, thức dậy nó làm vệ sinh cá nhân xong rồi đi xuống nhà dưới và không thấy ai ở phòng khách cả, chắc là bố, mẹ và chị My - chị gái nó- vẫn chưa dậy vì vẫn còn sớm mà, thường cả nhà 7 giờ thiếu 15 mới có mặt Cũng giống anh H., anh Vũ Đức C. (41 tuổi, trú tại Gia Lâm, Hà Nội) vào bệnh viện khám trong tình trạng đau xương ở lưng và khớp háng. Kết quả khiến anh C. hết sức bất ngờ đó là tình trạng xương đang chết dần mà không không hay biết. Chị đã từng nghĩ, Hoàng tử bé cả đời này mãi mãi không bao giờ hạnh phúc được nữa. Nhưng đến một ngày, Hoàng tử bé gặp một chú nai con. Nai con nhìn gầy gò nhỏ bé, chẳng chút hấp dẫn, nhưng chỉ cần Hoàng tử bé ở bên cạnh nai con, cậu sẽ cảm thấy hạnh phúc mà Em trông chị giống cô tiên lắm đấy. Nhưng em không thích chị là tiên đâu, khi đó em không gặp được chị vì đã quá già để bước vào thế giới cổ tích ấy. - Chị biết khi nằm đây em sợ gì nhất không? Em không sợ chết đâu, chết đâu có nghĩ ngợi gì. teluctaja1981. Khoái xuyên chi bệnh mãi không chết Tác giả A Từ Cô Nương Thể loại khoái xuyên, hệ thống, chủ thụ, song khiết, khoa huyễn, sue, cẩu huyết, tình hữu độc chung, vị lai giá không, si tình bá tổng công x đủ loại tính cách bệnh tật mỹ nhân dụ thụ, 1×1, HE.. Editor Camellia W. aka Bạch Trà Beta Xù Nguồn —–••••••—– QUYỂN THỨ NHẤT HOA HƯỚNG DƯƠNG Chương 3 Lão đại tàn tật 3 Sau khi Tô Cẩm Chi uống xong ly rượu kia lập tức tự mắng bản thân một tiếng. Thân thể mà cho cậu có bệnh tim, không được đụng vào rượu bia, có thể nói là tửu lượng khá tệ, tuy rằng ly rượu đỏ mà Tần Diệp Chu để cậu uống có nồng độ không cao nhưng thần kinh Tô Cẩm Chi nhoáng cái đã bị chất cồn làm tê dại hoàn toàn, cậu cảm thấy máu của mình như trộn lẫn với lửa, tháo chạy từ lòng bàn chân thẳng lên đầu, tim đập cũng dần nhanh hơn, thình thịch chạm vào xương sườn. “Tô, Tô Cẩm Chi…” Tô Cẩm Chi nghe thấy Tần Diệp Chu hỏi, cố gắng lắc đầu mới có thể miễn cưỡng nói được rõ ràng, nhưng cậu vừa trả lời xong vấn đề này, bàn tay đặt xuôi bên người bỗng nhiên bị nắm lấy. Tô Cẩm Chi theo bản năng rút tay lại, lại phát hiện mình căn bản không thể tránh khỏi gông cùm xiềng xích của người kia —— mu bàn tay cậu bị ngón tay của người nọ nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó dần chuyển lên cổ tay ngày càng mềm mại, cậu nghe thấy giọng nói của người đàn ông mang theo vui vẻ hỏi “Non thế này, đã mười tám chưa?” “Hai mươi rồi…” Tô Cẩm Chi ngước mắt, đối diện với đôi ngươi màu xám thẳm kia, cậu thất thần trong giây lát, sau đó trước mắt đất trời đảo lộn, sau khi ổn định lại, Tô Cẩm Chi mới phát hiện mình vậy mà lại ngồi lên đùi Tần Diệp Chu, còn bị hắn ôm chặt lấy. Tô Cẩm Chi thử giãy giãy, phát hiện cánh tay đang vây lấy cậu rắn chắc hữu lực, vì dùng sức nên khiến hình dạng cơ bắp lộ ra, quả thật không phù hợp với dáng vẻ tàn phế ngồi trên xe lăn của người nọ. “Ngài Tần!” Tô Cẩm Chi giả vờ hốt hoảng kêu một tiếng. “Hửm?” Người đàn ông dùng giọng mũi trầm thấp đáp lại một tiếng, nhưng không thả lỏng bàn tay đang ôm trên eo cậu, còn dùng sóng mũi cao cao nhẹ nhàng cọ lên cổ cậu, bờ môi khi có khi không khẽ hôn, hơi thở nóng rực khiến Tô Cẩm Chi suýt chút nữa nhảy dựng lên khỏi đùi hắn. Tần Diệp Chu nhận ra sự căng thẳng của cậu, phì cười một tiếng đè cậu lại “Xe lăn không sao.” Nhưng thật ra Tô Cẩm Chi không muốn hỏi Tần Diệp Chu về vấn đề này. Điều cậu muốn hỏi là cuối cùng vật cưng cứng giữa hai chân cậu là có ý gì? Cậu thật sự đẹp đến thế à, khiến Tần Diệp Chu chỉ vừa thấy cậu một cái là cứng ngắc hả? Hồi nãy cậu còn nằm trong WC hơn cả tiếng đấy… Thế nhưng lúc này Tần Diệp Chu đã hôn đến xương quai xanh của cậu, cảm thấy cơ thể thanh niên vẫn còn căng thẳng, hắn ngẩng đầu niết cằm Tô Cẩm Chi, từ trên cao nhìn xuống cậu, đồng tử mảnh nhỏ đen kịt như đêm đen, giọng nói trầm thấp như hải yêu mê hoặc lòng người trong biển rộng, vô cùng quyến rũ “Lần đầu tiên à?” Tô Cẩm Chi ngẩng đầu nhìn vào hắn, bị sương mù lởn vởn xung quanh đôi mắt màu tro phủ lấy, cậu cảm giác bản thân mềm nhũn không thể thoát khỏi vực sâu tăm tối, chỉ có thể há miệng hít thở dồn dập. Tần Diệp Chu nhìn đầu lưỡi đỏ thắm của thanh niên lướt qua hàm răng trắng tuyết để phát ra từng âm tiết, còn khiến lòng người ngứa ngáy hơn rượu vang đắt tiền lúc nãy. “Đúng vậy… ngài Tầ… A ——” Tô Cẩm Chi chỉ mới run rẩy nói ra mấy chữ đã bị Tần Diệp Chu hôn lên, đôi môi nóng bỏng áp xuống, tỉ mẩn trằn trọc trên môi cậu, người đàn ông tựa như tu sĩ đã cấm dục mấy trăm năm, một khi phá giới liền hôn lấy hôn để như hận không thể nuốt cả người Tô Cẩm Chi vào bụng, khiến cậu cũng không nhịn được dấn thân vào lửa dục với hắn. Trong khoảnh khắc đầu lưỡi của người đàn ông chạm vào Tô Cẩm Chi, dục vọng tựa như thác lũ đột ngột xả xuống, lập tức nhấn chìm cậu, kéo cậu từ trên đỉnh xuống vực sâu không thấy đáy, khiến Tô Cẩm Chi không kịp nghĩ, cũng không nhớ phải gọi mở phúc lợi “Một khắc đêm xuân đáng ngàn vàng” ra. Những ký ức còn sót lại trong đầu cậu chính là bản thân đói khát khó nhịn mà kéo quần áo của Tần Diệp Chu, chủ động ngồi trên người hắn trầm luân chìm nổi. Tô Cẩm Chi tỉnh lại trong cảm giác đau lưng chuột rút, lần đầu tiên thử động tác có độ khó cao như thế, cậu quả thật không thể tin được cái người tối qua điên cuồng kia lại chính là bản thân mình. Đau đầu do say rượu mang tới rất tra tấn người, Tô Cẩm Chi xoa thái dương rên rỉ một tiếng, đợi đến khi cảm thấy đau đớn giảm bớt một chút mới có thời gian dò xét căn phòng mình đang ở. Cậu ngủ trong một căn phòng cao cấp bán lộ thiên, màu sắc cả phòng sáng sủa đơn giản, trên đất trải đầy thảm mềm mại, không vương một hạt bụi, trông cực kỳ sạch sẽ. Anh mặt trời dễ dàng xuyên qua cửa thủy tinh trong suốt rải khắp người cậu, vì cậu mà phủ thêm một lớp chăn vàng kim óng ánh. Nhưng dù vậy, Tô Cẩm Chi vẫn không có cách nào cảm nhận được một chút ấm áp và dễ chịu từ trong ánh nắng ấy, càng không nói tới nơi lồng ngực đang truyền tới cảm giác quặn đau mơ hồ và thở gấp dồn dập không kìm chế được. Tô Cẩm Chi vội vã đưa tay móc lấy lọ thuốc điều trị bệnh tim, nhưng vừa sờ tới cậu mới phát hiện bản thân không chỉ thay đổi chỗ ngủ mà ngay cả bộ quần áo phục vụ ban đầu trên người cũng đã bị đổi thành áo ngủ tơ tằm đắt giá, lành lạnh phủ lên người, miễn cưỡng che khuất thân mình đầy dấu hôn và vết đỏ vì kịch liệt vuốt ve trong lúc hoan ái để lại. Cậu chống mép giường chậm rãi ngồi dậy, vừa định xuống giường tìm thuốc thì cửa phòng đã bị mở ra. Tần Diệp Chu đẩy xe lăn tới cạnh đỡ lấy cậu, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng, giọng nói tràn ngập đau lòng và cưng chiều “Ngồi dậy làm gì, không biết cơ thể mình không khỏe sao?” Tô Cẩm Chi nhìn vẻ mặt của hắn mà trợn mắt há mồm nằm xuống lần nữa, người đi theo sau lưng Tần Diệp Chu mặc áo blouse trắng, rõ ràng là một bác sĩ, ông ta nhanh chóng cầm theo hòm thuốc tiến lên, đeo bao tay nhựa mỏng, không nói lời nào vén ống tay áo của cậu lên tiêm cho cậu một mũi. Tô Cẩm Chi ngơ ngác nhìn chất lỏng trong suốt lạnh như băng trong ống tiêm bị đẩy vào trong mạch máu của mình, sau đó một bàn tay ấm áp xoa lên tóc cậu, đưa tới một ly nước ấm “Sao vẫn ngờ nghệch thế này?” Sau khi Tần Diệp Chu nói xong câu đó thì đưa thêm mấy viên thuốc tới, giọng điệu không cho phép kháng cự, “Uống thuốc đi.” Tô Cẩm Chi cúi đầu nhìn thoáng qua, có vài loại thuốc nguyên thân thường dùng, nhưng lại thêm mấy viên khác biệt. Cậu ngoan ngoãn nhận lấy bỏ vào miệng, sau đó uống thêm ngụm nước rồi tiếp tục sắm vai thiếu niên vô tội yếu ớt lỡ sảy chân ngồi trên giường, cúi thấp đầu không nói gì, tay siết chặt lấy drap giường, dường như vẫn chưa hồi phục tinh thần, chọc cho Tần Diệp Chu không nhịn được lại xoa đầu cậu, sau đó hôn lên má cậu một cái. Vừa khéo là cái giường này cũng khá thấp, trước khi chân Tần Diệp Chu bị tật cũng rất cao, nếu không thì sẽ rất khó để hắn hoàn thành động tác này khi đang ngồi trên xe lăn. Đôi môi ấm áp của Tần Diệp Chu ghé vào tai cậu, dùng giọng điệu trầm thấp nhẹ nhàng dụ dỗ “Em vừa uống thuốc, bây giờ vẫn còn sớm, hay là ngủ thêm chút đi, đợi lát nữa tôi đưa em ra ngoài dùng bữa.” Thế nhưng thanh niên trên giường vẫn còn ngơ ngác “Vâng…” Tần Diệp Chu thu hồi bàn tay đặt trên đầu cậu, buồn cười hỏi “Vậy tôi đi nhé?” “Ngài Tần!” Thanh niên nghe vậy đột nhiên mở to hai mắt, đưa tay nắm lấy vạt áo hắn, “Em —— “ Tần Diệp Chu cười cười, nói “Có chuyện gì đợi tí nữa ăn cơm hãy nói.” Lúc này thanh niên chỉ có thể lúng ta lúng túng buông tay, “A… em…” “Đừng suy nghĩ nhiều.” Tần Diệp Chu thấy thế liền thoáng cái nở nụ cười với cậu, sau khi vén chăn phủ lên tay cậu mới rời khỏi. Tần Diệp Chu vừa đi mất, Tô Cẩm Chi lập tức gọi hệ thống “Hệ thống? Hệ thống? Tối qua ta làm sao thế?” lạnh lùng nói “Rượu vang mà hai người uống bị người khác bỏ thuốc kích dục nồng độ cao vào.” Tô Cẩm Chi “???” Ôi đệch! Mặc dù cậu đã mưu tính đi quyến rũ Tần Diệp Chu từ trước, nhưng cũng không định dùng thủ đoạn hạ lưu đến thế đâu. Hạ thuốc kích thích tục cỡ nào! Thiệt là LOW mà! Còn có thể để lại chứng cứ nữa chứ, cậu chưa ngu đến mức đó! “ vậy mi có biết là ai bỏ thuốc không?” Tô Cẩm Chi tiếp tục hỏi trả lời cậu “Là đồng nghiệp của cậu, Khổng Thi Phi.” Khổng Thi Phi? Tô Cẩm Chi có quen biết cô gái này, bề ngoài trông không tệ, gặp người nào cũng là dáng vẻ mỉm cười ngọt ngào, có quan hệ rất tốt với các phục vụ trên thuyền, hoàn toàn khác biệt với kẻ thanh thuần đê tiện hay bị người khác xa lánh là cậu. Nhưng Tô Cẩm Chi lại không hiểu vì sao Khổng Thi Phi phải hại cậu như vậy, rõ ràng cậu và cô ta chẳng có xung đột trực tiếp gì, mấy hôm trước cô ta còn tặng cậu một túi bánh quy rắc vừng nữa mà. Vẻ mặt Tô Cẩm Chi tràn đầy nghi hoặc “Sao cô ta phải làm thế chứ?” “Bởi vì cô ta nghe thấy cậu và phó thuyền trưởng nói chuyện với nhau.” Sau khi “A” một tiếng thì trả lời cậu, “Biết được âm mưu quỷ kế của hai người.” Tô Cẩm Chi “…” Được rồi, vừa nói thế ngược lại đã thức tỉnh cậu. Nếu Khổng Thi Phi đã biết kế hoạch quyến rũ ——không đúng, là cứu vớt Tần Diệp Chu của mình, vậy hành động của cô ta cũng dễ hiểu thôi. Sở dĩ cô ta bỏ thuốc kích dục vào rượu mà cậu đưa tới cho Tần Diệp Chu là do cô ta đã biết trước nhất định cậu sẽ không qua được cửa kiểm tra của vệ sĩ —— đợi đến khi vệ sĩ phát hiện thứ cậu đưa tới không bình thường, dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được kết cục của cậu là gì. Đến lúc đó nói không chừng cô ta có thể thay thế vị trí của cậu, đến phục vụ cho Tần Diệp Chu đấy chứ? Nhưng e là Khổng Thi Phi không ngờ rằng… vệ sĩ canh cửa kia lại nhận ra cậu, không kiểm tra cẩn thận đã để cậu tiến vào, còn giúp cậu thuận lợi bò lên giường Tần Diệp Chu. “Chuyện này không khoa học chút nào!” Tô Cẩm Chi kêu lên, “Sao bọn họ có thể không kiểm tra thử rượu kia có vấn đề gì hay không được? Hơn nữa Khổng Thi Phi móc thuốc kích thích nồng độ cao đâu ra?” trả lời cậu “Là do tôi mở plugin cho cậu đấy.” Tô Cẩm Chi còn lâu mới tin. “Đây đều là số.” nhắc nhở cậu, “Bộ cậu tưởng Tần Diệp Chu không nhận ra rượu kia có vấn đề hay sao?” Tô Cẩm Chi nghe vậy thì líu lưỡi không nói nên lời, ngược lại nghĩ cũng phải. Tên Tần Diệp Chu đó đúng là đê tiện mà, vào lúc hắn nhấp thử ngụm rượu đầu tiên đã nhận ra có chỗ không bình thường rồi, kết quả còn để cậu uống hết ly rượu đó, đây là chuyện mà con người có thể làm sao? Chỉ là tối qua thật sự rất sảng khoái… khó trách ở tương lai có nhiều người hẹn chịch như vậy, còn ưa hẹn vượt qua chủng tộc tinh tế nữa chứ. Dù sao một khi đã ăn mặn thì rất khó để ăn chay trở lại, tuy rằng cực kỳ thoải mái nhưng hiện tại mông cậu có chút đau. Song sau khi Tô Cẩm Chi suy nghĩ một chút, cảm thấy bản thân không thể cứ đắm chìm trong cơ thể Tần Diệp Chu vậy được, dù sao ban ngày cậu phải diễn còn chưa tính, nếu đến tối còn phải tiếp xúc gần với Tần Diệp Chu thì cả ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ đều không ngừng diễn, Tô Cẩm Chi sợ bản thân sẽ phá vỡ hình tượng nhân vật, đến lúc đó bị hành tới chết thì xong. Nếu đêm nay Tần Diệp Chu còn muốn thượng cậu, cậu sẽ dùng phúc lợi “Một khắc đêm xuân đáng ngàn vàng” kia để đối phó với hắn vậy. Nghĩ thế, Tô Cẩm Chi kéo chăn lên nằm trên cái giường xa hoa rộng lớn mà ngủ một giấc dài. Đến giữa trưa, Tô Cẩm Chi bị người khác đánh thức. “Ngài Tô.” Người kia cung kính cầm lấy một bộ quần áo được cắt may tinh xảo đứng cạnh giường, cúi đầu cười dịu dàng với Tô Cẩm Chi. Tô Cẩm Chi không quen hắn, nhưng theo lễ tiết, cậu cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười. Tần Lạc nhìn thanh niên ngồi trên giường e dè cười với mình, nét đỏ ửng trên má lan theo da thịt trắng nõn dần đến cổ. Chẳng qua anh ta chỉ liếc mắt nhìn một cái liền dời đi, rũ mi đặt bộ quần áo mà Tần Diệp Chu bảo người chuẩn bị cho thanh niên lên tủ đầu giường bên cạnh, vừa cười vừa nói “Ngài Tô, tôi là Tần Lạc, đây là quần áo ngài Tần chuẩn bị cho ngài, ngài ấy đang chờ ngài dưới lầu. Tôi ở trước cửa, nếu có chuyện gì cần ngài có thể gọi tôi.” Sau khi nói xong những lời này, Tần Lạc khom lưng chào một cái mới rời khỏi. Tô Cẩm Chi nhìn về quần áo trên tủ đầu giường, đưa tay sờ thử, cảm nhận xúc cảm mềm mại trơn bóng kia, trong lòng tấm tắc, quần áo tương lai đa phần làm từ sợi sinh học, không có cảm giác thoải mái dễ chịu đến thế này. Tuy rằng rất muốn sờ thêm vài cái nữa nhưng Tô Cẩm Chi vẫn nhanh chóng mặc đồ vào. Cũng không biết Tần Diêp Chu vô tình hay cố ý, chuẩn bị cho cậu một cái áo lông dê cổ tròn màu trà sữa, sau khi mặc vào ngược lại càng làm nổi bật lên sự vô hại của cậu, chẳng qua dấu hôn chi chít trên cổ lại lộ rõ mồn một. Tô Cẩm Chi đứng trước gương soi cả buổi, dằn ý định lấy khăn lông trắng trên kệ làm khăn choàng quàng lên cổ trong đầu xuống, đẩy cửa phòng ra. Tần Lạc đã chờ cậu bên ngoài. Camellia W thề, mấy cái bàn tay vàng mà hệ thống tặng Chi Chi toàn là bịp bợm, ngoại trừ cái vỏ bọc tiểu bạch hoa còn có chút ích lợi ra thì toàn là thứ gì đâu không, rồi dần dần mọi người sẽ hiểu rõ sự đê tiện của  ̄ヘ ̄ > Văn ánTô Cẩm Chi đã bị bệnh rất lâu, nhưng mãi vẫn chưa chết, cậu luôn cho là cuối cùng lần này mình cũng chết rồi, nhưng không ngờ rằng sau khi mở mắt ra lại bị buộc định với một hệ thống nhiệt tình yêu thương sinh mệnh. Hệ thống nói cho cậu biết, bởi vì kiếp trước cậu đã bệnh đến thế mà vẫn không từ bỏ tình yêu thương với cuộc sống nên kiếp này cần phải tiếp tục dùng hình tượng người bệnh mãi không chết đi cứu vớt tất cả những người không yêu quý mạng sống trên thế giới, khiến bọn họ nhiệt tình yêu thương cuộc sống, nhiệt tình yêu thương sinh mệnh, nhiệt tình xây dựng xã hội hài hòa!*Tô Cẩm Chi ta muốn hưởng thụ cuộc sống, hưởng thụ tình yêu, sau đó mới có động lực đi cứu vớt thế thống Kí chủ cậu nghe tôi nói, cậu không thể yêu người này, yêu hắn chính là go Cẩm Chi Sống có gì vui? Chết có gì sợ? Trước khi chết làm một phát, thành quỷ cũng phong lưu.===== Trong lúc em quên lãng, anh yêu em;===== Nhưng trong lúc em nhớ rõ, em yêu anh.>Giải thích Thụ sẽ bị bệnh, dùng tinh thần kiên cường bất khuất cứu vớt mỗi người không quý trọng cuộc sống không nhất định chỉ có công. Hiện tại xác định có những bệnh không hẳn theo thứ tự1. Bệnh tim2. Ho lao3. Ung thư dạ dày4. Hội chứng ma cà rồng + rối loạn ăn uống5. Xe lăn + mất cảm giác đau bẩm sinh6. Mù + câm + hội chứng người đẹp ngủ7. Hội chứng trí nhớ siêu phàm + hội chứng Savant8. Nghiện sạch sẽ + mù mặt + chứng hưng cảm9. Bệnh kén ăn + trầm cảm10. Bệnh máu khó đông11. Chứng sợ giao tiếp xã hội + PGAD + ED bất lựcNote công đều là một người, khuôn mặt cũng sẽ không thay đổi! Có cha nuôi và con, nhưng không có quan hệ thuyết thống! Hai hệ thống AI*.>Chỉ nam1v1, chủ thụ, song thể coi khoái xuyên là khoa học viễn tưởng, mỗi thế giới có rất nhiều đầu mối bí ẩn, hoan nghênh tới nghiên cẩu huyết nhấn mạnh, mấy thế giới đầu là tiểu ngược, tác giả bị công thụ khống nên đều sue, cẩu huyết chua xót này thoải mái đến khó tin.còn 3 mục nhưng đều là tác giả nói với bạn đọc đã cảnh báo từ trước, không được nóng, không quỳ cầu chương mới, không bỏ hốĐánh giá ngắn gọnTô Cẩm Chi sống vào năm 3000 của lịch Tinh Tú, đấu tranh với bệnh tật mấy năm, cuối cùng cũng sắp chết, nhưng không ngờ rằng bị buộc định với một "Hệ thống nhiệt tình yêu thương sinh mệnh", hai hệ thống thoạt nhìn là sinh vật nền tảng silic có trí năng AI không ngừng cùng cậu kỳ diệu xuyên qua từng thế giới, cảm nhận tình yêu và sinh mệnh, đánh thức tất cả ký ức đã từng bị quên lãng của cậu, phần tình yêu chỉ thuộc về cậu, thuần khiết trước sau như một, cho đến tận lúc chết — "Chỉ cần em mở mắt, chúng ta sẽ gặp lại nhau." Truyện này không giống với phần lớn văn khoái xuyên, mỗi thế giới từng vòng lại từng vòng, ám tuyến đầu mối xen kẽ bên trong, khiến đọc giả không nhịn được đọc lại nhiều lần, truy tìm manh mối, văn phong tác giả khôi hài thú vị, khiến đọc giả cùng cảm thấy cảm động và vui sướng, hiểu được hoang mang và thất bại, cuộc sống nhìn như không có thuốc nào chữa được nhất định sẽ có thể được cứu rỗi, chân ái đúng lúc là một liều thuốc tốt.>Chú thích• Chế lại từ ngũ giảng tứ mỹ tam nhiệt ái của Trung Quốc, cụ thể là– Ngũ giảng văn minh, lịch sự, sạch sẽ, trật tự, đạo đức– Tứ mỹ tâm hồn đẹp, nói lời hay, hành động đẹp, môi trường đẹp– Tam nhiệt ái yêu tổ quốc, yêu chế độ xã hội chủ nghĩa, yêu Đảng cộng sản Trung Hoa =• AI Artificial Intelligence trí tuệ nhân tạo• Mấy chứng bệnh mình đã edit theo tên bên Việt Nam mình, bạn nào muốn biết rõ có thể search google, tới từng thế giới mình sẽ giải thích lại từng cái vì nhiều đến Tết sẽ bắt đầu mần bộ này, hoan nghênh mọi người đến lúc đó nhảy hố. Quyển I Hoa hướng dương Chương 1 Lão đại ngồi xe lăn Edit Bé Thảo Nhân Mã ...oOo... Đồng hồ treo trên tường vang lên những tiếng "Tích tắc" có quy luật, kim giây hẹp dài quay một vòng rồi lại một vòng di chuyển qua những chữ số La Mã. Bên ngoài du thuyền Stuartlan, vài con chim hải âu trắng như tuyết phe phẩy cánh thỉnh thoảng nghiêng thân bay xẹt qua, in thành cái bóng hình chữ nhân 人 trên cửa sổ lớn sát đất. Tô Cẩm Chi thu hồi tầm mắt, quay đầu lại nhìn về phía phó thuyền trưởng đang đi tới đi lui trước mặt những nhân viên phục vụ đứng ngay hàng thẳng lối. Thân hình ông ta cao lớn, mặc một bộ tây trang đen, áo khoác lớn được cắt may cẩn thận nhằm che giấu thân thể hơi mập mạp của mình, hai bên sườn mặt được cạo râu rất sạch sẽ, ngoài túi rũ xuống đoạn dây của cái đồng hồ quả quýt màu vàng, cứ như là lão quản gia trung thành tận tâm trong pháo đài thời Trung cổ, chỉ có điều lớp mồ hôi mỏng nịn trên thái dương đã biểu hiện nội tâm không bình tĩnh của ông ta. "Tại sao còn chưa tới..." Ông ta nhăn mày, thở ra một hơi lầm bầm, sau đó xoay người ngửa đầu liếc mắt nhìn đồng hồ hoa lệ treo trên vách tường. Đôi mắt đột nhiên trừng lớn, sau đó hít sâu một hơi rồi lại nôn nóng mà lắc đầu, tiếp tục ở trước mặt bọn họ đi tới đi lui. Đi đi lại lại, đế giày của ông ta cùng nền tàu lát bằng đá cẩm thạch va chạm vào nhau, âm thanh bước chân nặng nề gấp gáp làm tất cả mọi người ở đây và hắn khẩn trương lên. Tô Cẩm Chi xem như là bình tĩnh nhất trong đám người này, hắn mạn bất kinh tâm* liếc mắt phó thuyền trưởng, sau đó liền giơ tay sửa sang lại cổ áo của mình. *Mạn bất kinh tâm không chút để ý. Đồng phục hắn đang mặc là phó thuyền trưởng vì hắn tìm người lấy số đo may theo yêu cầu, so với nhân viên phục vụ đứng ở bên cạnh hắn mặc loại may hàng loạt thì mặc trên người muốn càng tinh tế hơn và thoải mái hơn một chút - cũng càng câu nhân. Hắn ở trên chiếc du thuyền này làm nhân viên phục vụ ba tháng phải luôn mặc bộ quần áo này, nửa phân tiền lương không nhận được, còn suýt nữa tiêu hết tiền tiết kiệm của chính mình, mà hắn phí đi nhiều tinh lực như vậy chính là vì ngày hôm nay. Nói đúng ra, là vì ngày hôm nay cái người bao cả ba tầng cao nhất của Stuart lan - là tổng mục tiêu cứu vớt của cậu ở thế giới này, Tần Diệp Chu. Stuart lan tổng cộng có 16 tầng, là trọng tải tại 100000 tấn trở lên, là siêu cấp du thuyền được khen là "Thành thị trên biển của người giàu có", mà Tần Diệp Chu có thể bao luôn trọn cả ba tầng lầu, chỉ là nghe một chút liền biết hắn có rất rất nhiều tiền. Nhưng kẻ có tiền cũng rất khó hầu hạ, thời gian du thuyền sắp ra khơi còn lại không tới một giờ, mà Tần Diệp Chu còn chưa có mặt lên thuyền, nếu như hắn vượt quá thời gian du thuyền ra khơi mới lên thuyền chỉ sợ phó thuyền trưởng sẽ phải bận rộn một phen, cho nên cũng không thể trách hắn hiện tại khẩn trương thành như vậy. Reads 161,370Votes 4,857Parts 24Complete, First published Jan 19, 2018Table of contentsFri, May 27, 2022Cách đọc truyện + Lịch up truyệnFri, May 27, 2022QUYỂN THỨ NHẤT HOA HƯỚNG DƯƠNGFri, May 27, 2022QUYỂN THỨ HAI QUỐC SẮC THIÊN HƯƠNGFri, May 27, 2022Fri, May 27, 2022QUYỂN THỨ TƯ TRẮC KIM TRẢNMon, Jun 6, 2022Mon, Jun 6, 2022QUYỂN THỨ TƯ TRẮC KIM TRẢN TIẾPMon, Jun 6, 2022QUYỂN THỨ TƯ TRẮC KIM TRẢN TIẾPMon, Jun 6, 2022QUYỂN THỨ TƯ TRẮC KIM TRẢN TIẾPMon, Jun 6, 2022QUYỂN THỨ TƯ TRẮC KIM TRẢN HẾTMon, Jun 6, 2022QUYỂN THỨ NĂM SƠN GIAN THANHMon, Jun 6, 2022QUYỂN THỨ SÁU OẢN BIÊN HỒNGMon, Jun 6, 2022Mon, Jun 6, 2022Mon, Jun 6, 2022QUYỂN THỨ BẢY NGUYỆT QUANG MỸ NHÂNMon, Jun 6, 2022QUYỂN THỨ TÁM HOA HỒNG NHỎMon, Jun 6, 2022Mon, Jun 6, 2022QUYỂN THỨ CHÍN UYÊN ƯƠNG SẮCMon, Jun 6, 2022Mon, Jun 6, 2022QUYỂN THỨ MƯỜI KIỀM HÔ HẤPMon, Jun 6, 2022QUYỂN THỨ MƯỜI MỘT SAO β68Mon, Jun 6, 2022QUYỂN THỨ MƯỜI HAI SÁM HỐI LỤCMon, Jun 6, 2022Mon, Jun 6, 2022Khoái xuyên chi bệnh mãi không chết Tác giả A Từ Cô Nương Thể loại khoái xuyên, hệ thống, chủ thụ, song khiết, khoa huyễn, sue, cẩu huyết, tình hữu độc chung, vị lai giá không, si tình bá tổng công x đủ loại tính cách bệnh tật mỹ nhân dụ thụ, 1×1, HE... Tình trạng bản gốc hoàn 214 chương Tình trạng edit Editor Camellia W. aka Bạch Trà Beta Raw Kho tàng đam mỹ - Fanfic Nguồn *NOTE TUYỆT ĐỐI KHÔNG CHUYỂN VER VÀ REPOST, XIN NHẮC LẠI LÀ TUYỆT ĐỐI KHÔNG CHUYỂN VER VÀ REPOST, OK!!!!! CÁC BẠN CÓ HỎI THÌ MÌNH CŨNG CHẲNG ĐỒNG Ý ĐÂU VẬY NÊN ĐỪNG CÓ TỰ TIỆN MANG TRUYỆN ĐI ĐỦ CHỖ RỒI BẢO UP CHUI CHƯA HỎI Ý GÌ CẢ MONG NẾU EDITOR NHÌN THẤY THÌ THÔNG CẢM NHÉ!!!!

khoái xuyên chi bệnh mãi không chết